TUYÊN NGÔN NGHỆ SỸNghệ thuật không tách biệt khỏi đời sống, các tác phẩm nghệ thuật là nơi dòng tâm thức trao đổi thông tin ở cấp độ phi ngôn ngữ. Thực hành của tôi tồn tại trong khoảng không vô hình giữa cá nhân và xã hội, nơi diễn ra sự gặp nhau của cảm xúc chân thực trong những lát cắt mỏng manh của đời sống. Thông qua chuyển động mang tính nhập thân, tôi muốn đọc cách lịch sử, kinh tế và văn hoá ghi chép lên thân thể con người, định hình ký ức và căn tính cá nhân, qua từng nhịp thở, từng cử chỉ hàng ngày, cảm giác về quê hương và sự đứt gãy văn hoá trong quá trình kinh tế toàn cầu. Bằng cơ thể, tôi muốn phơi bày những sản phẩm phái sinh vô hình của xã hội hiện đại, những căng thẳng, sự bất lực trong cỗ máy sinh diệt và cả niềm khát sống vẫn kiên cường bên dưới bề mặt.Tôi không hướng đến việc tạo ra một tác phẩm vật lý, tôi quan tâm nhiều hơn đến cách khơi dậy trải nghiệm sống, một dạng năng lượng vi tế được gợi mở trong sự hiện diện, lưu chuyển qua các cơ thể, cảm xúc và môi trường xung quanh. Không đi tìm kết quả, tôi quan tâm đến quá trình, cách tạo ra những điều kiện để nhận thức được sinh ra, bằng ý chí, sự phó thác, phản hồi của cơ thể và mối tương quan với vật chất xung quanh. Trong tiến trình ấy, nghệ thuật trở thành môi trường thử nghiệm, một hệ sinh thái tạm thời, mở ra hành động đối thoại giữa nghệ sĩ, khán giả với năng lượng xung quanh, nơi ta học cách lắng nghe, thích nghi, và đồng sáng tạo. Điều này có thể diễn ra trong cả những không gian phi nghệ thuật, những vùng rìa, miền trũng của thế giới, những nơi bị lãng quên, sự bất công không được nhìn thấy và tạo lập vùng an toàn, cho phép nghệ thuật thành công cụ phản tư và truy vấn xã hội.Xã hội hiện đại đang vận hành trong những vòng lặp vô thức, những cấu trúc văn hóa, công nghệ, và niềm tin tự “gọi lại” chính mình, tái hiện những mô thức cũ của quyền lực và chính trị. Vì thế, tôi ví von việc làm nghệ thuật của mình như một hành vi đệ quy có chủ đích: một không gian để xã hội nhìn thấy chính nó, để tái lập mối quan hệ giữa người và người, giữa con người và tự nhiên.Nghệ thuật đi song hành cùng tiến trình sống, nơi cá nhân và cộng đồng cùng đi qua những tầng sâu của ký ức, tổn thương và hy vọng. Nghệ thuật không nhằm tôn vinh cái tôi, mà là cách để ghi nhớ, kết nối và khôi phục những sợi dây mong manh giữa cái tôi và toàn thể.Gia Định, tháng 11, 2025Đức Hạnh
ARTIST STATEMENT
Art is not separate from life. My practice exists in the invisibly interlinked space between living experience and the individual, and through embodied movement, I want to explore how history, culture and economy imprint on the human body, shaping personal memories and generational identities — in the rhythm of breathing, in everyday gestures, in the sense of home and the cultural ruptures in the process of global economy.
Through the body, I expose the byproducts of modern society: the tensions, the generational ruptures and the tenacity to live that persists beneath the surface.
I do not seek to produce permanent artifacts, my goal is to evoke the lived experience, an ephemeral experience invoked through presence, movement, the symbiotic flow of energy between bodies, minds, spirits and the surrounding environment.
Concrete outcomes are not what I look for. My purpose is the living process: How can I create the conditions for awareness to be born? Through will, surrender, responses of the body and the and intimate connection with the environment, both internal and external.
Art becomes not a physical product, but an experiment, a temporary ecosystem. It opens up a dialogue between the artist, the audience and subtle sources of the surrounding energy, where we learn to listen, adapt, and co-create.
My practice thrives outside conventional art and performance spaces, at the edges of culture and, the in the hidden recesses of the world. Forgotten places and unspoken injustices are remembered and spoken of, fomenting a secure space for social inquiry.
Our society is mired in barely perceptible and invisible feedback loops. Oppressive cultural structures, and novel beliefs are amplified by algorithmic engines of convenience that foster the illusion of infinite choice. Surveillance capitalism monetizes our personal data and lives, reinforcing old patterns of inequality and oppression or facilitating new one.Through purposeful recursion, my practice seeks to create a space where we can reevaluate our current reality rediscover the essential nature of community, and re-establish the vanishing bond between people and nature.Art goes hand in hand with the process of living, where individuals and communities go through the depths of memory, trauma, and hope. My process doesn't seek to glorify the self, but to connect, and restore the fragile threads between the self and the whole.Gia Dinh, November 2025Duc Hanh
Photo: Soaked in the long rain SG 2025
By APD, curator Tran Luong
